CON GÁI CỦA ĐẠI TÁ
Phan_11
Một khẩu súng hoàn chỉnh, trong khoảnh khắc bị hướng Vi tháo gỡ ra, nhắm mắt lại, lập tức bắt đầu lắp rắp thật nhanh, tốc độ tháo súng vẫn còn thua với tốc độ lắp súng của cô. Cả đại đội vô cùng yên tĩnh, nguyên bản mấy bạn học lúc đầu còn có ý định cười nhạo cô thì lúc này cũng không nhịn được phải nín thở.
Một đặc công nếu bị che mắt mà tháo gỡ và lắp ráp súng cũng phải mất 30s mới hoàn thành. Khâu Thịnh Trạch nhìn đồng hồ đeo tay của mình, cô gái nhỏ này hoàn thành việc này cũng chỉ mất có 30s. Điều này làm anh rất kinh ngạc, đợi sau khi mọi việc kết thúc, Khâu Thịnh Trạch đi xuống, đứng ở bãi đất trống nơi thao diễn.
“Các bạn học, hôm nay tôi rất vinh hạnh và vui mừng vì có thể được quan sát các bạn thao diễn, các bạn đều rất lợi hại, làm cho tôi rất kinh ngạc, tôi tin tưởng, mấy ngày sau chính thức tổ chức hội diễn, các bạn sẽ có thể biễu diễn tốt hơn. Mặc khác, cô bạn nhỏ, em làm tôi thật sự cảm thấy rất khiếp sợ, đúng, là khiếp sợ, cả quá trình em chỉ dùng đúng ba mươi giây, cô gái nhỏ, tôi muốn được gặp em.” Khâu Thịnh Trạch hướng ánh mắt nhìn về phía Hướng Vi.
Sắc mặt Hướng Vi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, đã bị người bên cạnh dùng tay đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa té ngã trên đất, những người đó lại còn cười to dụ cô ra ngoài.
Hướng Vi ổn định thân thể, ngay ngắn đến trước mặt thủ trưởng, đứng nghiêm, chào, Khâu Thịnh Trạch nhìn cô gái nhỏ gầy yếu, trong lòng càng thêm thưởng thức.
Trên mặt Hướng Vi vẫn bất động, nhưng trong lòng lại rối muốn chết, người thủ trưởng này, muốn gặp thì anh không thể kín đáo hỏi thăm một chút sao, ngay trước mặt đông đảo mọi người thế này, rõ là…… Về sau muốn không nổi tiếng cũng không được rồi.
“Em gái, em rất lợi hại, em sờ súng này đã bao lâu?” Nhìn bản lĩnh của cô mà bắt Khâu Thịnh Trạch tin tưởng cô là tân thủ, anh không tin.
Hướng Vi suy nghĩ một chút, nói: “Báo cáo thủ trưởng, mười năm, từ sau khi học lớp mười một mới không sài súng nữa.”
Phía dưới lại dội lên một tràng cười, cộng thêm không ít các âm thanh chậc chậc hâm mộ.
“Trong nhà ai dạy em?”
Hướng Vi nhìn vào mắt thủ trưởng, không rõ lắm trong lòng anh ta đang tính toán điều gì, đây không phải là đang điều tra hộ khẩu sao? Trong lòng Hướng Vi rất không thoải mái, nhưng vẫn thành thật đáp: “Báo cáo thủ trưởng, là ba dạy ạ, ba em là quân nhân.”
“Em tên Hướng Vi, vậy ba em là ?”
“Ba em tên là Hướng Khai Hoa.”
Khâu Thịnh Trạch mở trừng hai mắt, vẻ mặt kích động, ngay cả âm thanh cũng lớn hơn nhiều “Ba em là Hướng Khai Hoa? Hướng Khai Hoa của quân đoàn 38? Hiện tại được điều đến quân khu ở Thành Đô, mới vừa được thăng lên làm đại tá Hướng Khai Hoa ?”
Trong lòng Hướng Vi cảm thấy rất phiền, loại chuyện riêng thế này bị người thủ trưởng này nói trắng hết trơn? Trong lòng cô vô cùng khinh bỉ anh ta, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Dạ, thưa thủ trưởng………” Hai chữ thủ trưởng cô đặc biệt cắn mạnh răng mà nói.
Thần trí Khâu Thịnh Trạch lập tức trở về, vẻ mặt đã bình thường lại, nhìn chung quanh, cũng cảm thấy mới vừa rồi mình quá kích động. Khâu Thịnh Trạch gật đầu, để Hướng Vi đi xuống, rồi đi tới bên đại đội trưởng nói gì đó, người đại đội trưởng kia bày vẻ mặt ngạc nhiên liếc nhìn Hướng Vi, không ngừng gật đầu.
Chờ sau khi Khâu Thịnh Trạch rời đi, đại đội trưởng mới lớn tiếng nói: “Các bạn, hôm nay các bạn biễu diễn rất tốt, mọi người cực khổ rồi, thời gian còn lại không huấn luyện nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, giờ cũng đến giờ cơm tối mọi người lập tức có thể đến căn tin.”
Đại đội trưởng nói xong liền đi về phía trước, rỉ vào tai huấn luyện viên Lý mấy câu, huấn luyện viên Lý lập tức gọi Hướng Vi quay lại.
Mấy phút sau………..
“Ngồi đi, không cần phải câu nệ như vậy.” Khâu Thịnh Trạch cười nói.
Hướng Vi có thể không cảm thấy gò bó sao? Vị thủ trưởng này mặc dù tuổi tác không lớn, nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo.
"Ngồi ngồi ngồi, hai chúng ta nói chuyện một chút."
Hướng Vi chỉ có thể đặt mông ngồi xuống, thân thể vô cùng cứng nhắc thẳng tắp.
“Ba em có khỏe không?”
“Sức khỏe ba em cũng không tệ lắm, thân thể vô cùng tốt.”
Khâu Thịnh Trạch gật đầu, nhìn Hướng Vi, “Không ngờ con gái của đại đội trưởng đã lớn như thế này rồi. nhất định là em rất tò mò tại sao anh lại biết ba của em?”
Hướng Vi gật đầu, không lên tiếng, mở đôi mắt to nhìn vị thủ trưởng.
Khâu Thịnh Trạch như đang nhớ lại quá khứ, qua thật lâu, mới nói: “Đội trưởng Hướng là một lãnh đạo tốt, anh là cấp dưới của ba em, ba em đã từng cứu mạng của anh, còn vì anh mà bị thương, đội trưởng Hướng vĩnh viễn đều là người đội trưởng tốt của anh.”
Hướng Vi suy nghĩ một lát, liền hiểu, năm đó thì ra ba vì người này mà bị thương, chỉ là Hướng Vi không biết đối phương là ai. Vào lúc này nghe lời nói của thủ trưởng, thì cô mới hiểu được.
Hướng Vi gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Khâu Thịnh Trạch cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi."
Hướng Vi thụ sủng nhược kinh nhìn anh ta, không biết nên nói điều gì mới phải.
Khâu Thịnh Trạch cười nói: " Anh nhỏ tuổi hơn ba của em, về sau em cứ gọi anh là anh Khâu được rồi.”
Hướng Vi gật đầu, sắc mặt hơi cứng, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự khiến cô tiêu hóa không trôi
Khâu Thịnh Trạch nói nhân viên bảo vệ đi vào, rồi nói với Hướng Vi: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó anh sẽ cho người đưa em về.”
Chương 23
Đối với việc tự nhiên xuất hiện một đại nhân vật, Hướng Vi cũng không để ý nhiều lắm, người như vậy, nếu không phải là nể mặt mũi của ba cô, ai sẽ để ý đến cô chứ. Cái khác không chắc lắm, nhưng cô có bao nhiêu cân lượng cô tự mình biết được, mặc dù cô vô tâm, nhưng cũng biết bản thân mình là ai!.
Tập huấn vẫn còn tiếp diễn, chỉ là lúc huấn luyện viên Lý huấn luyện mà thấy cô hơi ngơ ngác mất hồn thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Có lúc mọi người đi ngang qua cô, sẽ chỉ chỉ chõ chõ về phía cô, Hướng Vi chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Ngày hội diễn Hướng Vi không còn phải tham gia biễu diễn tháo lắp súng nữa, dù sao việc huấn luyện viên Lý thay người cô cũng không muốn hỏi nhiều, nên rất vui vẻ làm một khán giả ngồi xem.
Sau khi chấm dứt huấn luyện quân sự, Hướng Vi trở lại trường học, rất tự giác làm chuyện của mình, thỉnh thoảng cô sẽ nghe thấy người khác nhắc về chuyện của cô, Hướng Vi không thèm quan tâm, miệng ở trên mặt người ta, cô có thể làm gì được?
Quách Duệ cũng thường qua đây thăm Hướng Vi, có lúc sẽ ra ngoài ăn cơm với cô, qua lại hai lần, bạn cùng phòng đã biết đến Quách Duệ, còn chọc Hướng Vi nói có phải bạn trai của cô không, lúc đầu Hướng Vi còn giải thích, đợi sau này mọi ngừoi hiểu rõ mọi chuyện, cô không giải thích nữa, chỉ là lâu lâu Quách Duệ mới hẹn cô, cô lại lấy cớ mình bận học mà không đi.
Đến thứ bảy, Hướng Vi dậy sớm đến thư viện chọn chỗ, Hướng Vi quét mắt nhìn một vòng, chỗ ngồi thưa thớt, muốn các bạn cùng phòng cùng ngồi chung một chỗ với nhau là không thể, Hướng Vi chỉ đành phải chiếm chỗ cho các nàng, rồi tùy tiện chọn một chỗ cho mình ngồi xuống.
Hướng Vi lật nhanh một quyển tiểu thuyết tiếng Anh trong tay, là mẹ nuôi cho cô, lúc Hướng Vi nhàm chán sẽ cầm lấy nó để đọc. Hướng Vi đang say sưa đọc ngon lành, gặp chuyện thú vị thì sẽ rất mắc cười, nhưng nơi này lại cần im lặng, nên chỉ có thể che miệng cười trộm, kìm nén muốn chết.
“Bạn học này…….” Lý Bác đẩy mắt kiếng của mình nhìn bạn nữ đang che miệng cười trộm phía đối diện nói.
“Bạn học này……..” Vẻ mặt Lý Bác hơi cương, cố nói lớn hơn để gọi đối phương, nhưng người ta lại không có chút phản ứng, thì nói thế nào trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Hướng Vi bất giác mới phát hiện người đối diện đang gọi cô, sắc mặt quýnh lên, để sách qua một bên, lắp ba lắp bắp nói: “A…….. Thật xin lỗi, đã quấy rầy bạn sao?”
Lý Bác liếc nhìn nữ sinh đối diện mình, mấp máy đôi môi mỏng, hòa nhã nói: “Bạn có thể cho tôi mượn bút được không, bút mình hư rồi.” Nói xong còn cầm cây bút của mình nhẹ nhàng đưa lên.
“A…… Bạn chờ một chút.” Hướng Vi lập tức lục hộp viết của cô, “Bạn muốn mượn bút máy hay bút bi?”
"Bút máy thôi."
Hướng Vi đặt bút máy trước bàn của cậu ta, “Bạn sài đi………..”
Lý Bác gật đầu, đưa tay lấy cây bút trên bàn, Hướng Vi lén hé mắt nhìn cậu ta một cái, ngoại hình không tệ, đôi tay rất đẹp. Sau khi Hướng Vi cho một cái kết luận như vậy, thì tiếp tục xem sách của mình, xem một chút, thì đã đến chín giờ, nhìn chung quanh, dường như chỉ có mình cô là đang xem sách linh tinh, Hướng Vi nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn lại, nhanh chóng cất quyn tiểu thuyết sang một bên, lật bài thi thử mình mang tới, bắt đầu xem.
Cả thư viện chỉ nghe thấy tiếng lật sách viết chữ vang lên, Hướng Vi xem hết một
Chương , thì đóng sách vở lại, uống ngụm nước, con mắt nhìn chung quanh. Rồi nhìn phía đối diện, đúng lúc Lý Bác ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Hướng Vi xấu hổ cười. Nhưng cản bản người ta cũng không thèm nhìn cô, Hướng Vi nhún nhún vai, ở trong lòng than nhẹ một câu.
Hướng Vi nhàm chán, bắt đầu phát huy tinh thần nhiều chuyện của mình, nhìn chung quanh, hì hì….. phát hiện có một bộ phận các anh chị sinh viên mặc dù là đang đọc sách, trên thực tế là đang liếc mắt nhìn nhau, mắt Hướng Vi mở to chuyển động, cộng thêm vẻ mặt của cô cực kì quái dị, Lý Bác liếc mắt nhìn, trong lòng hơi sợ, thầm nghĩ cô gái này đã bị cái gì kích thích vậy?
Hướng Vi sờ mặt mình, nghiêng đầu lại, thấy đối phương đổi một quyển sách khác, trên bìa sách viết tên Lý Bác, nghĩ là tên của anh ta rồi, Hướng Vi chu miệng, nhàm chán nghĩ khi nào thì ba mẹ mới về tới Bắc Kinh.
Hướng Vi thật sự cảm thấy chán đến cực điểm, cầm tờ giấy trắng vẽ bậy bạ, thỉnh thoảng liếc nhanh nhìn Lý Bác mấy lần, Hướng Vi đã phác họa xong Lý Bác, nói đến thì, nam sinh này có khuôn mặt rất góc cạnh, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt kiếng ôm sát khuôn mặt, phong cách rất chỉn chu, không biết sao Hướng Vi liền liên tưởng đến nhân vật hoạt hình trong hỏa diệm sơn, Hướng Vi dùng bút chỉnh trang cho bức họa thật tốt, rồi nhìn chung quanh, mới đem nó đặt trước mặt Lý Bác.
Lý Bác giương mắt liếc nhìn bức họa, vẫn như cũ mím chặt môi, ngước mắt nhìn Hướng Vi, ý bảo cô muốn gì. Thấy đối phương không lên tiếng, Hướng Vi le lưỡi xin lỗi, “Cái đó, thật xin lỗi, mình xem sách xong rồi, không còn chuyện gì làm, nên tùy tiện vẽ đấy, xin lỗi mình chưa được sự đồng ý của bạn. Mong bạn không để ý.” Hướng Vi rất lúng túng, lại thấy đối phương nãy giờ không nói gì, thầm mắng mình như thế nào mà lại tùy tiện đưa cho người ta.
“Cảm ơn……….” Lý Bác nói hai chữ xong, trực tiếp cầm bức họa cất vào trong quyển sách.
Hướng Vi chu mỏ, liếc mắt, vô vị! Lại qua một chặp, Hướng Vi nhìn bên ngoài, thấy đã hơn mười giờ, Hướng Vi vui vẻ thu thập sách vở, trở về kí túc xá, ngay cả cây bút máy của mình cũng quên luôn…….
Hướng Vi đi lúc Lý Bác đã ra ngoài một lúc lâu, chờ lúc anh ta trở về mới phát hiện cô nữ sinh phía đối diện đã đi rồi, nhưng cây bút máy vẫn nằm cạnh sách của anh. Lý Bác nhíu mày, nhẹ nhàng cầm cây bút máy lên nhìn, để ở một bên, mới móc cây bút máy của mình ra. (Kem: “ Anh này thì giả vờ làm lãnh mĩ nhơn nhé ^^~”)
Câu chuyện nhỏ này Hướng Vi đã sớm quên, đợi đến thời điểm cô mở hộp viết của mình ra mới nhớ tới cây bút máy của mình đã cho một bạn nam tên là Lý Bác mượn, Hướng Vi giận đến hộc máu, cây bút máy kia là quà sinh nhật của ba cho cô, dùng rất nhiều năm, vật bên mình, vậy mà ngày đó lúc đi lại quên mất nó.
Hướng Vi phát điên, chuyện này trôi qua đã lâu, được rồi, tha thứ cho cô, bình thường cô đều sài bút bi để viết cho tiện. Tuần này cô không đi thư viện, nguyên nhân là do ba mẹ cô đã về nhà rồi, nên ngày nào cô cũng ở kí túc xá gọi điện thoại cho ba mẹ.
Buổi tối, Hướng Vi lại đến thư viện, mở đôi mắt to nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng quyết định nếu đến lúc đó nam sinh kia lại giở trò thì nhất định sẽ mắng chết anh ta! Vì thế người bạn cùng phòng có công phu mắng chửi người lợi hại nhất là Trịnh Lộ Lộ, cũng được Hướng Vi mang đến, Hướng Vi xắn tay áo, xoa xoa bàn tay, bảo đảm nếu đối phương mà giở trò thì sẽ mắng cho anh ta ở Trung Truyền đi đường không ngóc đầu lên được.
Đừng nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Lộ Lộ có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn, thật ra cô rất nóng tính, khi mắng chửi người chưa từng sài từ thô tục, nhưng lại có thể khiến cho nam sinh bị mắng mà hai ngày không dám đi học, về sau nam sinh kia nhìn thấy Trịnh Lộ Lộ từ xa đã lẫn mất.
Hướng Vi quét mắt một vòng, cuối cùng phát hiện được mục tiêu, lập tức nhanh chóng nắm tay Trịnh Lộ Lộ đang mang vẻ mặt hiếu chiến, thích gây gỗ đánh nhau đi tới.
Lý Bác đang thảo luận đề tài với bạn cùng phòng, đột nhiên phát hiện bạn mình không lên tiếng nữa, mới ngẩng đầu lên nhìn. Hướng Vi ngoài cười nhưng trong không cười nóiBạn à, thật xin lỗi, lần trước mình quên lấy bút máy của mình, xin hỏi hôm nay bạn có mang theo nó không?”
Lý Bác mím môi nói, “Bạn đến rồi………”
Trịnh Lộ Lộ kích động nắm tay Hướng Vi, còn đâu vẻ nhanh nhẹn lúc nãy, giờ lại uốn éo làm cô tức muốn chết. Hướng Vi nhìn Trịnh Lộ Lộ, chỉ cảm thấy mang theo cô ấy đi ra ngoài quá mất mặt, cô thừa nhận ngoại hình Lý Bác không tệ, nhưng……. Nhưng cũng không cần phải như thế này !
“Xin lỗi bạn, trước đó vài ngày nhà mình có chút chuyện, nên mình cũng quên mất, vừa mới sực nhớ ra chuyện này. Lại nói một cây bút máy cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đây lại là quà sinh nhật mà ba tặng mình, nên đối với mình nó rất quan trọng”
Lý Bác nhìn Hướng Vi, yên lặng lấy bút máy trong hộp viết ra đưa cho cô, “Mình trả lại bút cho bạn, vật quan trọng như thế bạn nên cất giữ thật cẩn thận.”
Hướng Vi giật giật khóe miệng, cái này……… Sắc mặt Hướng Vi phức tạp nhìn Lý Bác.
“Yên tâm, mình giữ nó rất kĩ, bút máy Pike quả thật rất tốt.” Lý Bác đẩy gọng kính, bình tĩnh nói.
Hướng Vi nhận lấy bút máy, mở ruột ra, thấy bút máy đã được rửa sạch, Hướng Vi nhìn Lý Bác, “Cảm ơn bạn, vậy sau này mình không làm phiền bạn nữa, hẹn gặp lại!”
Rời khỏi thư viện, Trịnh Lộ Lộ nắm tay Hướng Vi nói: “Hướng Vi, mau nói cho mình biết, nói cho mình biết, tại sao bạn biết anh ấy vậy, ông trời ơi, thế nào mình lại không có cơ hội này.”
Hướng Vi nhìn Trịnh Lộ Lộ, “Không phải anh ta lớn lên chỉ hơi đẹp trai tý thôi sao? Trung Truyền của chúng ta còn thiếu trai đẹp sao, cỡ này thì si nhê gì?”
Trịnh Lộ Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Hướng Vi nói, “Trời ơi, cho sét đánh chết con nhỏ này đi. Hướng Vi, cậu học trường này lâu như vậy, mình xin cậu, có thể chú ý đến mọi chuyện xung quanh cậu nhiều hơn được không, ngay cả Lý Bác mà cậu cũng không biết, ai………… Không nói nữa, nói nữa mình sẽ bị cậu làm cho tức chết……..”
“Này, Lộ Lộ…….. Cậu chờ mình với, không cần đi nhanh như thế.” Hướng Vi buồn bực, không ai quy định mọi học sinh Trung Truyền đều phải biết mặt của nhau nha.
Trịnh Lộ Lộ nghiêng đầu lại, nhìn về phía Hướng Vi dậm chân nói, “ Trời ơi, tại sao tôi lại có một đứa bạn cùng phòng thế này chứ! Tức chết tôi rồi, con nhỏ này đúng là gặp vận may, lại còn không biết mà nắm chặt lấy, tức chết tôi mất……….”
Cuối cùng Hướng Vi cũng không đi hỏi thăm anh bạn kia đến tột cùng là thần thánh phương nào. Có lúc ở trên đường gặp nhau, Hướng Vi sẽ chào hỏi Lý Bác, gọi một tiếng sư huynh, Lý Bác sẽ gật đầu một cái, Hướng Vi cũng không hiểu vì sao người đi xung quanh sẽ nhìn cô với ánh mắt khác thường, thật khiến cô rất không thoải mái!
Mùng mười tháng mười âm lịch là sinh nhật Quách Duệ, mời Hướng Vi đến dự, Hướng Vi suy nghĩ thấy gần đây cô lấy cớ tránh cậu ta hơi nhiều, cũng thấy xấu hổ, mấy năm tình bạn học còn đó, làm sao lại bởi vì người khác nói lung tung mà sau này tránh gặp!
Mùng mười tháng mười là sinh nhật hai mươi tuổi của Quách Duệ, sinh nhật được tổ chức ở một quán ăn gần trường học của cậu ta. Hướng Vi tìm thật lâu mới thấy được chỗ đó, ở đó còn có thêm mười mấy người, nam có nữ có, nam sinh là bằng hữu của Quách Duệ, nữ sinh thì có người học chung lớp, có người gặp ngoài trường.
Ăn cơm, rồi đi hát, nam sinh uống rượu rất nhiều, Hướng Vi chỉ uống tượng trưng một chút, liền nói thân thể không thoải mái nên không thể uống quá nhiều.
Hôm nay Quách Duệ rất vui, mặt mày hồng hào, ca hát rất tập trung, Hướng Vi thầm nghĩ khi nào thì cậu ta đã đổi phong cách? Trong ấn tượng của Hướng Vi, Quách Duệ là một người không thích hát, không phải là cậu ta hát không hay, nhưng trước kia mỗi lần đi chơi cậu ta đều không bao giờ hát.
Hướng Vi ngồi trên ghế sa lon sốt ruột không chịu được, trong những người này, có mấy người đang yêu nhau, khi uống hơi say, thì họ cũng hơi càn rỡ. Hướng Vi nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đến tám giờ, Hướng Vi cũng định đi về.
“Quách Duệ….”
“Hả? Có chuyện gì vậy Vi Vi?” Quách Duệ uống cũng nhiều rồi, nên ngay cả cách gọi cũng thay đổi.
Hướng Vi cau mày, nhìn bộ dạng kia của cậu ta nghĩ cậu ta uống quá nhiều. Hướng Vi nói: “Quách Duệ, bây giờ mình phải về, bạn ở lại chơi vui vẻ nhé………. Sinh nhật vui vẻ!” Nói xong thì cầm lấy gói quà sinh nhật cô đã chuẩn bị từ trước mang ra, hồi còn học cấp ba cô phát hiện cậu ta là một người thích truyện trinh thám, vừa đúng hôm nay là sinh nhật của cậu ấy nên cô đã mua một bộ tiểu thuyết trinh thám cho Quách Duệ.
Mặc dù Quách Duệ hơi say, nhưng cũng không phải là say lắm, nhìn Hướng Vi, hơi vội vàng nóng nảy nói: “Nhưng hôm nay là sinh nhật mình mà!”
Hướng Vi sợ gây ầm ĩ, nên dùng sức gật đầu nói, “Mình biết, nên hôm nay mình mới đến, vì tham gia tiệc sinh nhật của cậu, ngay cả bạn cùng phòng mình cũng bỏ, như thế nào, bạn thân mà? Chẳng qua bây giờ mình phải về, khuya nữa ngồi xe không tốt.”
Nói giỡn, bây giờ là tháng Mười Một rồi, bên ngoài rất lạnh, khuya quá thì một cô gái như cô không dám đi lại ở trên đường. Hướng Vi nói xong thì lấy túi của mình đẩy cửa phòng ra, “Quách Duệ, chơi vui vẻ nhé! Sinh nhật vui vẻ!”
Sắc mặt Quách Duệ rất tối, vô cùng tối, cũng không biết có phải là do rượu hay không, kéo tay Hướng Vi lại, “Vi Vi, hôm nay là sinh nhật mình.”
Hướng Vi cảm thấy hơi nhức đầu, “Quách Duệ, mình biết rõ hôm nay là sinh nhật cậu, mình cũng đã đến. Nhưng bây giờ tối rồi, bạn để một cô gái như mình ngồi ở đây, vậy thì khi nào mình mới về được? Trường bạn ở gần đây, qua ngã tư là chỉ cách mấy chục mét! Mau buông tay.”
Quách Duệ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, thấy sắc mặt Hướng Vi nghiêm túc, rất tức giận, nhưng cũng không dám nắm tay cô nữa. Hướng Vi mang một bụng tức giận rời khỏi phòng karaoke, Quách Duệ lập tức đuổi theo chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, Quách Duệ đi theo Hướng Vi, đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, thấy Hướng Vi vẫn không lên tiếng, cũng cảm thấy vừa rồi mình đã quá lỗ mãng, quách Duệ sờ sờ đầu, nói: “Thật xin lỗi, là mình quá tùy hứng, mình nhận lỗi với cậu.”
Mặc dù trong lòng Hướng Vi vẫn còn rất tức giận, chỉ là nói thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của Quách Duệ, phải chừa chút mặt mũi cho người ta, Hướng Vi ừ một tiếng, “Bạn về đi, đừng để mấy bạn khác đợi lâu.”
Quách Duệ lắc đầu nói, “Để tụi nó chờ đi, mình tiễn cậu lên xe buýt rồi quay lại.”
Dưới ánh đèn màu vàng, hai người không nói chuyện nữa, Hướng Vi hà hơi thổi vào tay mình, mắt không hề chớp nhìn đường phố, “Tới, tới rồi………. Quách Duệ, cậu về đi.”
Quách Duệ nhìn mặt Hướng Vi, đột nhiên nói: “Vi Vi, làm bạn gái của mình đi, mình thích cậu……….”
Hướng Vi sững sờ, “Cậu……….. Quách Duệ, đừng đùa nữa, mình không thấy buồn cười một chút nào, mình đi nhé.”
Quách Duệ nhìn chiếc xe đi xa, khổ sở lẩm bẩm: “Cho tới bây giờ, mình đều nhìn cậu như thế này……….”
Chương 24
Hướng Vi ngẩn người nhìn cửa sổ xe, chưa bao giờ cô nghĩ tới việc có một ngày Quách Duệ sẽ nói với cô những lời đó, trong lòng cô, Quách Duệ chỉ là bạn.
Trong lòng Hướng Vi rất rối, cô hiểu, cô không có cảm giác với cậu ta, nhưng lại không biết làm sao để từ chối Quách Duệ. Dù sao bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm như thế, mặc dù đây không phải là tình yêu nam nữ, nhưng cô hi vọng mọi chuyện sẽ không vì việc này mà có chướng ngại.
Hướng Vi lê bước chậm chạp trở về kí túc xá, Vương Đan đang sấy tóc, thấy Hướng Vi về phòng, “Tiểu Lục*, mày làm sao thế?”
(Từ h kem sẽ thay đổi tên nhân vật tùy theo tình hình nhé, Hướng Vi là út nên được mọi người gọi là Tiểu Lục)
Hướng Vi đặt túi xách lên bàn, rồi ngồi xuống giường, nhìn Vương Đan, “Lão Đại, em không biết nên nói gì nữa. Ai………… Tóm lại là phiền chết được.”
Mấy người trong kí túc xá nghe Hướng Vi nói mấy lời này, liền đặt sách trong tay xuống, nhanh chóng tới hỏi Hướng Vi có chuyện gì.
Hướng Vi thì ngại ngùng nói, còn Trịnh Lộ Lộ thì nhanh mồm nhanh miệng hơn hỏi: “Tiểu Lục, không phải hôm nay Quách Duệ thổ lộ với mày chứ?”
Sắc mặt Hướng Vi co rút, nhìn Trịnh Lộ Lộ, “Lợi hại, đừng nói là chuyện gì chị cũng biết.”
Bà tám Lưu Hàm vừa nghe xong câu này lập tức chạy tới vỗ Hướng Vi, nháy mắt ra hiệu nói: “Nói mau, nói mau, cậu ta thổ lộ ra sao, tao nhìn thấy Quách Duệ cũng không tệ lắm, hai đứa tụi mày rất xứng với nhau.”
Hướng Vi sầu não nhìn lão nhị chỉ sợ trời đất không loạn, Lưu Hàm, nói: “Chị à, e thì sốt ruột muốn chết, chị lại còn đến quấy rối em.”
Vương Đan nói: “Lão Nhị, mày đừng làm loạn nữa. Tiểu Lục, vậy mày nghĩ gì, đã đồng ý chưa?”
Hướng Vi lắc đầu nói, “Làm sao em dám đáp ứng, tụi em quen biết nhau đã sáu năm, em chỉ coi cậu ta là bạn, căn bản không hề suy nghĩ khác. Em cũng không biết tại sao cậu ấy lại thích em. Làm hại em bây giờ không biết làm sao để không làm tổn thương lòng tự trọng cậu ấy nữa.”
Lão tứ Cao Khiết chen miệng nói: “Vậy cậu ta thổ lộ với mày thế nào? Ở trước đám đông à?”
“Dạ không có, khi đó em và cậu ta đang chờ xe, đến thời điểm em lên xe, cậu ta mới đột nhiên nói một câu tỏ tình. Ai nha, em thật sự không biết nên làm gì nữa.” Hướng Vi vỗ đầu một cái, bộ dáng vô cùng sầu não.
“Tiểu Lục, mày đã không thích Quách Duệ, vậy thì nói rõ sẽ tốt hơn. Mặc dù mới đầu có thể cậu ta không tiếp thu được, nhưng qua một đoạn thời gian thì sẽ không sao. “ Hứa Lệ Lệ vỗ vai Hướng Vi, trấn an nói.
Vương Đan cũng gật đầu, nói: “Đúng đó, Tiểu Lục, chuyện này mày phải sớm giải quyết. Có câu đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ mày vì sợ tổn thương cậu ta mà không nói rõ ràng, ngược lại chính là hại người ta. Mặc kệ mày quyết định như thế nào, bọn tao đều ủng hộ mày.”
Lưu Hàm thở dài nói, “Ai, thật ra thì, Quách Duệ đối với mày cũng không tệ lắm, nếu không phải tại mọi người thích người lạ, có lẽ sẽ có tình cảm?”
Hướng Vi đỏ mặt nhìn Lưu Hàm, “Lão nhị, em với cậu ta sẽ không đến với nhau được đâu, em biết chị thích mối tình thanh mai trúc mã, nhưng em quả thật không thích Quách Duệ, đối với em mà nói, cậu ấy quá quen thuộc, nếu ở cùng một chỗ với em thì sẽ rất kì cục. Lại nói, cậu ấy cũng không phù hợp với yêu cầu của em, tuổi quá nhỏ, không được, em thích lớn tuổi chút. Hơn nữa, con người rồi sẽ thay đổi, có lẽ lúc đầu cậu ta rất thích em, nhưng qua nhiều năm như thế, có một số chuyện sẽ trở thành thói quen, từ từ trong tiềm thức của cậu ấy có thể có mục tiêu nào đó, nhưng…………. Ai biết được người yêu trong tưởng tượng của cậu ấy có còn thật sự là em nữa hay không?............ Ai, không nói nữa, dù sao thì tụi em cũng không thể nào đâu.
“Wow……….. thì ra Tiểu Lục thích người lớn tuổi nha. Ha ha ha………. Thích đàn ông thành thục, vậy tao nhìn Lý Bác thấy rất hợp với yêu cầu của mày đó nha. Ha ha ha………..” Lưu Hàm nói đùa
Vương Đan nhìn Lưu Hàm, “Lão nhị, mày điên à, không nhìn thấy Tiểu Lục đang buồn muốn chết sao, mày lại còn chọc nó.”
Lưu Hàm nhìn Hướng Vi, “Tiểu Lục, không phải tao muốn chọc mày. Chỉ là muốn hòa hoãn không khí thôi. Mày nói đúng, con người rồi sẽ thay đổi, ai biết người hắn thích trong tưởng tượng có thật sự là mày không, tựa như tao………. Tao thích anh ấy mười năm rồi, nhưng anh ấy lại luôn đối xử với tao lúc gần lúc xa , có lúc tao muốn bỏ cuộc, nhưng trong lòng lại không cam tâm. Ai….. Cái loại cảm giác hành hạ này người bình thường không thể cảm nhận được, nếu mày không thích cậu ta, thì nên sớm nói rõ ràng với Quách Duệ đi.
“Ừ, em biết rồi. Tốt rồi, em không sao nữa, mọi người không cần quan tâm đến em.” Hướng Vi xua tay, ý bảo tâm trạng của cô đã ổn.
“Vậy cũng tốt, chính mày hãy suy nghĩ thật cẩn thận.” Vương Đan vỗ vai Hướng Vi, rồi tiếp tục sấy tóc.
Hướng Vi rửa mặt xong thì nằm trên giường đọc sách, nhưng đọc mãi mà không vô, trực tiếp gấp sách lại đi ngủ, lại không ngủ được, cả đêm đều mơ mơ màng màng, sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mắt Hướng Vi đều có chút thâm đen.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian